ゆめの国日々

目が覚めても、まだゆめの中にいるような毎日

Trà

 

f:id:Rankosama:20180822195943j:plain

  Có ai từng nói gặp đúng người không đúng thời điểm là tiếc nuối.

  Tôi gặp em vào buổi anh bạn thân đồng thời là sếp tôi giới thiệu người yêu. Sếp là COO, tuy chưa gọi là trung niên nhưng cũng không còn trẻ. Ở vào độ tuổi của anh, đa phần người ta đã vợ con đề huề. Người ta bảo anh kén, anh chỉ cười gạt đi, ‘đâu, anh mày ế’. Chỉ một số ít anh em thân thiết biết anh có câu chuyện của riêng mình. Thế nên khi anh bảo giới thiệu người yêu, ai cũng vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, không biết một cô gái như thế nào mới phá vỡ được rào cản của anh.

  Ấn tượng đầu tiên của mọi người về em khá mờ nhạt, pha chút thất vọng. Trái ngược với tưởng tượng của mọi người, em không xinh đẹp như các cô gái hay xuất hiện bên cạnh các doanh nhân, em cũng không có sự sắc sảo thường thấy ở các vị phu nhân của những người thành đạt. Em bé nhỏ, xinh một vẻ dịu dàng, nhu mì, có chút gì nhút nhát. Nhìn em người ta liên tưởng đến một cô tiểu thư gia giáo bước ra từ trang sách của Jane Austen. Nghe phong thanh em là bạn thân từ thuở bé của em họ anh, quen biết qua gia đình giới thiệu. Không ai bảo ai, mọi người thầm nhún vai, vậy là cuối cùng anh đã đi đến một lựa chọn an toàn. Nhưng đấy một ấn tượng ban đầu nào sai lệch quá. Em không đẹp lộng lẫy, nhưng lúc nào cũng rất ưa nhìn. Từ đầu móng tay đến mái tóc, em chăm chút đúng mực mà không quá chải chuốt. Em có một chuẩn mực mà người đi cùng em sẽ không bao giờ phải bối rối vì em quá chưng diện hay quá búi xùi, nhưng vẫn rất đậm nét riêng. Em không sắc sảo, ít nói, nhưng những gì em nói đều thể hiện sự chính chắn và uyên bác. Ngạc nhiên nhất chính là trái ngược với vẻ ngoài tiểu thư được nâng niu bao bọc ấy, em mạnh mẽ và tự lập. Từ năm mười sáu tuổi em đã xa nhà, du học bằng chính học bổng mình dành được. Sau khi tốt nghiệp trung học ở Mĩ, em sang Nhật học đại học và định cư làm việc hơn mười năm nay. Về thăm nhà, gặp và yêu anh, em từ bỏ sự nghiệp và cuộc sống ổn định ở Nhật không chút do dự. Giờ thì tôi lại thắc mắc không hiểu ở anh có điểm gì để có thể giữ chân em. Anh xuất thân gia đình cơ bản, tuy rằng kiêm chức COO của hai công ty, nhưng đều là start up, gọi là thành đạt nhưng cũng không phải giàu có gì. Anh tài giỏi, tốt bụng được mọi người yêu quí, nhưng chẳng hề phong độ cao to đẹp trai . Nhưng mà em thì yêu anh đến tuyệt đối, chỉ cần nhìn ánh mắt em hướng về anh, là chẳng thể nghi ngờ gì. Tôi không ngờ rằng tôi đã yêu em chính từ ánh mắt luôn dõi theo người em yêu một cách trìu mến ấy.

  Khi thân thiết rồi, em nói nhiều hơn, các câu chuyện của em đưa tôi vào thế giới nội tâm đẹp đến nao lòng. Em có một tình yêu vô tận đối với sách. Em học tiếng Pháp vì mong có một ngày đọc được Exupéry bằng nguyên tác. Quyển ‘cõi con người’ gần đây mới xuất hiện trên bàn anh, hẳn là do em giới thiệu. Nhìn thấy em đeo trên cổ locket bạc mô phỏng quyển Kiêu hãnh và định kiến, tôi buột miệng nói em nghe về ấn tượng đầu tiên của em trong tôi. Em bẽn lẽn phân bua nhưng không giấu chút tự hào trẻ con ‘Em thích sách của Austen lắm, cứ đọc đi đọc lại mãi nên chắc ít nhiều thấm vào tính cách’. Em đã từng một mình rong ruổi nước Anh suốt mấy tháng trời vì đối với em ‘nước Anh chính là vùng đất trong mơ’. Em đến Anh chỉ để được hít thở bầu không khí mà các nhân vật yêu thích nhất của em từng hít thở. Để đến thăm mộ và ngôi nhà của chị em Bronte, nơi quyển sách gối đầu giường của em ra đời. Em thích chụp ảnh, mỗi khi có ai trầm trồ chiếc Minolta cơ, cũ và nặng đến ngạc nhiên đối với thế hệ đã quen với điện thoại và máy số, em chỉ cười ‘tại em không chụp nhiều, thế này là đủ ạ’. Mỗi cuộn phim chỉ có ba mươi sáu kiểu, nên mỗi kiểu được chụp ở đâu, với tâm trạng như thế nào, em đều nhớ. Đi đâu về, em đợi lâu lâu rồi mới gửi phim đi rửa, vì ‘mỗi lần chờ rửa phim, cứ như được ngồi lên cỗ máy thời gian vậy. Rõ ràng tất cả đều đã là quá khứ rồi, vậy mà vẫn còn được hồi hộp mong chờ’. Em trẻ hơn anh nhiều, khingoài, em mang một cái mặt nạ rất chín chắn. Nhưng  tâm hồn em thì trong veo đến lạ, mong manh đến lạ. Em yêu anh không phòng bị, và vì tôi là bạn thân anh, trước mặt tôi em cũng không phòng bị. Và tôi bị đánh ngã bởi sự không phòng bị đấy. Cho đến khi nhìn thấy em ngồi uống trà cạnh anh, tôi mới vỡ lẽ lí do em yêu anh. Anh là người chơi trà lâu năm, sành và nghiện đến nỗi bị trêu vì yêu trà quá mà lỡ hết duyên. Em cũng là người yêu trà, tuy theo một cách khác hẳn bọn tôi, nhưng tình yêu của em dành cho trà dạt dào lắm, và khi gặp anh, tất cả tình yêu đó như dồn sang hết cho anh. Nhìn em ngồi uống trà cạnh anh, lặng thinh, thu mình nhỏ gọn, như lọt thỏm vào không gian phòng trà, như hòa lẫn vào khói hương trầm, như tan biến vào từng chén trà anh pha, như không tồn tại, tôi hiểu ra em đã tìm thấy nơi em muốn được thuộc về.

Tôi hiểu ra trái tim em vĩnh viễn thuộc về người em yêu.  

  Ngày hai người chia tay, nhìn em vỡ tan trước mắt mình mà tôi như nghe tiếng tim mình cũng vỡ. Em cứ lẳng lặng ngồi đó cho nước mắt rơi. Em cho phép tôi ở cạnh em, hay nói đúng hơn là em thu mình vào một chiều không gian mà tôi không với tới, mặc cho tôi ở cạnh em. Tôi muốn hét lên rằng tôi yêu em, rằng em cứ khóc mà đi qua chặng đường đau khổ ấy, vì tôi sẽ chờ em và sẽ không bao giờ làm cho em phải khóc nữa. Nhưng tiếng hét của tôi mãi mãi không vọng đến được chiều không gian mà em đang tự giam mình.  Em vội vã quay lại Nhật. Mọi người trầm trồ em mạnh mẽ và dứt khoát. Nhưng không ai hiểu, tính em ghét nhất là bỏ chạy vậy mà giờ đây em yếu đuối đến nỗi chỉ còn biết bỏ chạy. Tôi không thể trách anh, bởi anh có lí do riêng, làm tổn thương em, anh cũng đồng thời tự cắt vào trái tim mình. Tôi biết em không trách anh, bởi em là thế, trái tim em trong như pha lê và ngay cả khi rơi vỡ vụn tan thì vẫn không biết cách trách hờn người đã vô tình hay cố ý đánh rơi. Nếu có thể oán trách, người ta đã có thể mạnh mẽ hơn, nhưng vì em không biết cách, em chỉ có thể bỏ chạy, chờ một ngày em đủ sức để nhặt những mảnh pha lê vỡ mà ghép lại, dẫu biết rằng mỗi lần chạm vào sẽ là một lần đầu ngón tay bị cứa đến bật máu.